Nha Trang 20/11/2025

Ngày định mệnh, thực ra đã lâu rồi tôi đã không đăng j trên face , nhưng hôm qua đến giờ có quá nhiều bạn hỏi thăm về tình hình lũ lụt ở Nha Trang nên tôi cũng viết vài dòng để cập nhật tình hình cũng như ghi lại những cảm xúc đã trải qua .


Khi tôi ngồi viết những dòng tâm sự này thì tôi hiện tại đã ở 1 nơi tương đối an toàn, tuy nhiên những người thân của tôi bị mắc kẹt ở vùng nước sâu đến hiện tại vẫn còn là dấu chấm hỏi ? 


Có lẽ, niềm tin vào sự an toàn tuyệt đối là điều nguy hiểm nhất.  tôi cũng như, những người dân ở Nha Trang lâu năm, luôn tin rằng Nha Trang là một nơi khá an toàn   – đặc biệt là Diên Khánh nơi có Mẹ vợ và Bà ngoại hiện 78 tuổi của tôi đang sinh sống – là vùng đất cao, miễn nhiễm với lũ lụt suốt mấy chục năm qua. và rồi chính niềm tin  đó đã mất đi khi  cơn thịnh nộ của thiên nhiên đêm qua trở thành một cú đánh chí mạng, đẩy tôi vào một đêm thức trắng giữa sự bất lực và nỗi kinh hoàng tột độ.

Mấy ngày vừa qua dù mưa có tăng nhiều nhưng cả Gia Đình vẫn luôn lạc quan vì hiện đang ở vùng đất cao chưa bao giờ bị ngập lụt và rồi mọi thứ bắt đầu bằng một thông tin lạnh thấu xương lúc 18 giờ tối ngày 19 tháng 11. Từ phía Diên Lạc, chỉ cách nhà Mẹ vợ tôi 2 cây số, khi có người quen báo tin: "Nước đã dâng lên đến thềm nhà rồi và có dấu hiệu sẽ dâng cao !

 Tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi cố giữ bình tĩnh để gọi về, nhưng giọng Mẹ vợ đã nghèn nghẹn. Bà ngoại tuổi cao, đi đứng khó khăn, giờ đây lại đối diện với tai ương chưa từng có.

Tôi hiện đang ở phía Nam Nha Trang, cách một khoảng không quá xa chỉ khoảng hơn 20km, nhưng lại là bức tường ngăn cách giữa sự sống và cái chết bởi vì đường đi đã chia cắt vì nước lũ. Tôi biết mình bất lực, chỉ có thể bám víu vào đường dây điện thoại mong manh. 

Nỗi lo lắng tăng lên gấp bội theo từng nhịp đồng hồ. Đến 23 giờ đêm, tôi nghe thấy tiếng nước lũ ào ào từ điện thoại, như một con quái vật đang nuốt chửng ngôi nhà thân yêu. Mẹ tôi hét lên giữa tiếng động hỗn loạn, sau đó là sự im lặng. Tút... tút... tút... Mất liên lạc hoàn toàn! Pin điện thoại Mẹ đã cạn và đã tắt nguồn. Tôi alo liên tục nhưng chỉ nhận lại 1 sự im lặng đến đáng sợ, tôi điên cuồng gọi đến những người quen gần đó có lưu trong danh bạ , nhưng tất cả đều là thuê bao; cúp điện và mất sóng điện thoại đã biến cả khu vực thành một một vùng đất bị lãng quên. Tôi gào lên trong sự cô độc, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bóng tối dường như đang nuốt chửng cả thành phố.

Tôi không còn biết đến ngủ nghỉ. Tôi vật vã, điên cuồng tìm kiếm lối thoát. Khi mọi số điện thoại đều im lặng , một tia sáng lóe lên trong đầu: Lần mò trên Google Maps! Tôi phóng to từng góc phố, tìm kiếm một cái tên, một biển hiệu cửa hàng nào đó có số điện thoại công khai. Đây là hành động cuối cùng, có thể sẽ không có tác dụng nhưng đây là cách duy nhất mà tôi có thể làm lúc này.

Tôi may mắn tìm thấy một số điện thoại. Bấm số, và cầu nguyện. Lần một chỉ đổ chuông nhưng ko ai bắt máy, lần thứ hai và rồi đến lần thứ ba, một giọng đàn ông khàn đặc, đầy hơi thở nặng nhọc vang lên. tôi mừng rỡ, đó chính là Chú hàng xóm!

"Chú ơi, tình hình nước chỗ chú thế nào rồi!" Tôi gào lên, giọng nghẹn lại.

Lời đáp của Chú, như một nhát dao lạnh buốt: "Nước đã ngập đến cổ rồi, cháu ơi! Nước chảy xiết lắm, như lũ quét! Chú không biết Mẹ và Bà cháu thế nào..." Ngập đến cổ. Trời ơi ! Bà tôi, năm nay đã  78 tuổi! Nỗi tuyệt vọng nhấn chìm tôi xuống tận cùng vực thẳm. Tôi biết, tôi không thể về và cũng không thể làm gì được
Tôi chỉ còn biết cầu nguyện và theo dõi các tin đăng cầu cứu trên các hội nhóm facebook

Giữa khoảnh khắc tưởng chừng đã gục ngã, một tiếng Ting nhỏ nhoi vang lên lúc 1 giờ sáng.

Là tin nhắn duy nhất, được gửi đi bằng chút tín hiệu cuối cùng của cục pin điện thoại, nhưng mang theo sức sống mạnh mẽ:

"Mẹ và Bà đã kịp chạy sang nhà hàng xóm bên cạnh, nhà họ cao hơn, tạm thời nước chưa đến đây !

Tôi cảm thấy nhẹ nhỏm phần nào và  bớt lo lắng hơn. 

Nhưng sau tin nhắn ấy, mọi liên lạc lại bị cắt đứt hoàn toàn. Diên Khánh vẫn là vùng đất bị cô lập, bị chia cắt. Tôi gọi đến các số cứu hộ, nhưng tất cả đều quá tải vì có quá nhiều người gặp nạn

Đau đớn nhất, tin tức dự báo thời tiết như một lời nguyền rủa: Tối nay, 20/11, khả năng mưa lũ sẽ lại cao thêm một lần nữa!

Tôi ngồi đây, lòng nóng như lửa đốt. Tôi không thể về, không thể liên lạc, không thể cầu cứu. Tôi chỉ còn biết nhắm mắt, cầu nguyện trong tuyệt vọng, mong rằng Mẹ vợ tôi đã kịp thời di dời Bà đến một nơi cao hơn nữa, chuẩn bị đối diện với trận chiến sinh tử đêm nay.

Sự lo lắng đã biến thành nỗi ám ảnh dai dẳng. Tôi chờ đợi, từng giây từng phút, nhìn ra ngoài cửa sổ mong một phép màu, mong dòng nước lũ sẽ rút đi, để tôi có thể băng qua bức tường chia cắt này, về Diên Khánh, và gặp lại nhưng người thân thương đã kiên cường vượt qua cơn thịnh nộ lịch sử của thiên nhiên.

Đêm nay chắc chắn sẽ rất dài, nhưng với một niềm hi vọng lớn lao tôi mong rằng mọi người đều sẽ được an toàn !

P/s : Nếu ai đó hỏi tôi điều quý giá nhất lúc này là gì, tôi chắc chắn sẽ trả lời rằng, đó chính là giây phút được biết tin người thân yêu đang được bình an, đặc biệt là người dân miền trung đang trong cơn bão lũ khắc nghiệt này, còn bạn thì sao, bạn và Gia Đình có đang an toàn không, hãy cố lên bạn nhé !


Đăng nhận xét

0 Nhận xét